Thôn Trăng
Mạnh Bích
N guyên Diệu
Kính tặng thầy Nguyễn Trung Phán
Boléro
Đêm nay trăng soi thôn trang,
Gió đưa gió đưa nhịp chảy vang (quê hương à ơi)
Trăng đến vui thôn làng cho nặng tình yêu thương
(âm vang) ...
Êm êm trên sông ven thôn,
Gió đưa gió đưa giọng hò khoan hò khoan (hò khoan hò khoan)
Nghe sóng vỗ mạn thuyền gợi tình, tình quê hương
Nghe sóng vỗ mạn thuyền thêm nặng lòng biết bao là tình .
Ớ! quê hương mình (hò dô hò) đồng rộng trời thanh
Ớ! nước non mình (hò dô hò) cảnh đẹp người xinh
Ớ ờ ơ, này là trai (ơ) gái (ớ ớ dô ớ hò) ta như đôi bàn tay,
Ớ ờ ơ, cùng một giòng (ư) máu (ớ ớ dô ớ hò) ta thương yêu (ờ) nhau.
Đêm nay trăng soi thôn trang,
Gió đưa gió đưa dật dìu cành tre (quê hương à ơi)
Ai hát câu thơ Kiều nặng tình quê hương (âm vang) ...
Đêm đêm ai ca ru con khẽ đưa, khẽ đưa à ơi câu buồn thương (khoan khoan hò khoan)
Bao trẻ thơ trong làng ra bờ đê cười ca vang
Ra ngắm ông trăng vàng thêm nặng lòng mến yêu thôn làng
Ớ! Quê hương ờ ơi! Ơi, quê hương ờ ơi!
Tài Liệu tham khảo: Tinh Hoa Miền Nam ấn hành 1968
Ớ! Quê hương ờ ơi! Ơi, quê hương ờ ơi!
tvmt
Thu
Nguyễn Văn Khánh
1947
Chiều thu lướt thuớt bao đám mây thu vàng
Lờ lững trôi về rừng núi xa xăm
Chiều thu lớt phớt trên cô thôn êm đềm
Cùng bầy trâu đoàn mục tử trở về
Đây đàn chim loáng thoáng bay
Trên ngành cây gió phất lay
Trong tiếng gió đưa hắt hiu
Vang theo trầm ngân tiếng tiêu
Hồ biếc lắng nhìn đàn cò trắng trắng ngà
cùng nhau tung cánh trong sương khói
Tơ liễu hững hờ nhìn nước ngắm dịu dàng
Đêm êm êm xuống xóa muôn mầu
Ngày đi bóng dáng đêm thu rơi trên cành
Dừng chân đây người nghệ sĩ xa nhà
Dừng đây đứng ngắm riêng ta trong chiều tà
Chiều lâng lâng lòng nghệ sĩ bâng khuâng
Thuyền ai lướt lướt trôi êm trên mặt hồ
Chiều thu sao nặng nề chiếm tâm hồn
Chuông chùa xa văng vẳng đưa
Ru lòng bao kẻ gió mưa
Thân chiếc én bay bốn phương
Sao nay dừng đây với thu
Canh cánh nỗi lòng đời nghệ sĩ với chiều
Lòng chim kia bỗng thấy man mác
Xuân sẽ trở về ngày nắng ấm dịu dàng
Trên muôn cây thắm chim hót mừng
Chiêu thu đứng ngắm xa núi sôngmơ màng
Chiều tha hương lòng nghệ sĩ bẽ bàng
Hạt Mưa
Thu (autumn)
Imst
V ấn Vương
Hoài Thương
Thủ bút về người hát
Trịnh Công Sơn (Bài Viết)
trịnh công sơn
KL, một người bạn của định mệnh vĩnh viễn thương yêu nhau.
VT, một người em ruột phải bù đắp vì không kịp thy bố khi vừa ra đời
HN, một người quŸ gần gũi không biết phải gọi là ai?
IKhŸnh Ly hŸt cho một thời vừa lng mạn vừa đau thương trong chiến tranh. Hay nht.
IVT. Một người thích hŸt và hŸt hay những bài hŸt của anh mình. Lưỡng lự giữa đời ca hŸt và đời thường. Tuy nhiên cŸi nghiệp ca hŸt lại trói buộc ở chặng đời mà mọi ràng buộc khŸc không còn ý nghĩa nữa. Thế cũng là một điều may mắn cho đời, và cho tôi.
IH.N. làm mới lại những ca khúc của tôi. Có người thích có người không thích. Tuy nhiên tôi thích vì đó là cŸch biểu hiện mới phù hợp với (...) thời hiện đại - Một sự lng mạn mới. Nó giúp mình có được một chỗ ngồi trong hiện tại chứ không phải là kẻ nhắc tuồng từ quŸ khứ.
IKhŸnh Vĩnh Hồng hay Ly Trinh Nhung là điều phải có, gần như tt yếu, trong cuộc đời sŸng tŸc của một người. Mà hình như còn nhiều nữa, như KhŸnh Hà, Cẩm Vân, ThŸi Hiền, Thu Hà, Lan Ngọc, Lệ Thu, ôi nhiều lắm vân vân và vân vân.
Trịnh Công Sơn
(1995)
Thu Ca
Phạm Mạnh Cương
Tango>
Lạnh lùng sương rơi heo may
Buồn ngơ ngác bóng chim bay
Mây tím giăng sầu đó đây
Ngày đi chiều mang sầu tới
Làn sương chiều thu lả lơi
Tiếng mưa rơi đều trên lối
Chiều về gieo thương với nhớ
Lòng người lữ thứ bơ vơ
Nghe lá hoa rụng xác xơ
Chiều thu về đây lạnh lẽo
Mà sương chiều rơi hắt hiu
Gió xa đưa nhẹ tiếng tiêu
Nhớ ai chiều thu
Nhìn bao lá úa rơi đầy lối
Nhẹ rung tà áo
Làn môi cười thắm như cánh hoa đào
Cách xa vì đâu!
Dù bao lần lá hoa phai màu
Rung chi cành hoa lá
Khi tà dương đã khuất non xa
Mầu chiều thu reo lá úa
Buồn se sắt nhớ Thu xưa
Tôi biết em chiều gió mưa
Người đi về đâu ngàn lối
Màu hoa chiều thu úa phai
Xót xa cho lòng tê tái
Ngập ngừng sương rơi non xa
Chiều thu giăng lối cô đơn
Nghe tiếng mưa sầu chứa chan
Mà bóng chiều phai vàng úa
Mưa xóa tình quen biết nhau
Trách chi cho lòng đớn đau
Bần Sĩ 2K
Thu Ca Điệu Ru Đơn
Phạm Duy
P aul Verlaine
Mùa Thu nức nở ơ ớ
Tiếng thở ơ ơ ơ dài
Tiếng vĩ cầm, buồn ơi mùa Thu ơi !
Lòng ta khốn khổ ô ố
Với mỏi ý y y mòn
TiếngThu buồn, buồn ơi điệu ru đơn...
Nghẹn ngào tê tái, nghẹn ngào tê tái
Khi giờ đã điểm, ta ngồi ta nhớ
Những ngày nào xưa
Những ngày nào xưa, và ta khóc lóc
Và ta khóc lóc....
Mùa Thu nức nở ơ ớ
Tiếng thở ơ ơ ơ dài
Tiếng vĩ cầm, buồn ơi mùa Thu ơi !
Lòng ta khốn khổ ô ố
Với mỏi ý y y mòn
Tiếng Thu buồn, buồn ru điệu ru đơn...
Ta đi, rồi ta đi theo ngọn gió
Ta đi, ta đi theo ngọn gió xấu
Cuốn ta đi, trôi dạt đây đó
Trôi dạt đây đó, trôi dạt đây đó
Như chiếc lá mùa Thu, lá chết vàng khô.
Mùa Thu nức nở ơ ớ
Tiếng thở ơ ơ ơ dài
Tiếng vĩ cầm, buồn ơi mùa Thu ơi !
Lòng ta khốn khổ ô ố
Với mỏi ý y y mòn
Tiếng Thu buồn, buồn ru điệu ru đơn...
họctrò
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |