Người Đi Như Nắng Phai
Quốc Bảo
Quạnh hiu một tiếng chân.
Người đi theo gío xuân.
Người đi như nắng phai tàn trong lá đi như đàn câm.
Người mang theo mắt trong.
Người mang theo phố đông.
Người mang theo biết bao ngọn núi bao dòng sông.
Quạnh hiu một phấn đây.
Này em nhung gấm đây, này em xin hát trong mùa xuân mới nuôi xanh ngàn cây.
Này em hãy cứ vui.
Nào ta cũng sẽ vui.
Nào ta lên tiếng đêm đầy gío ru tình ơi.
Quạnh hiu một trắng vai.
Tình ơi chăn chiếu phai.
Tình ơi năm tháng đi về câm nín không ai còn hay.
Ðàn rơi trên phố hoang.
Tình rơi không tiếng vang.
Người rơi hun hút quên ngày tới quên địa đàng.
Em đi xa cho phường phố hóa đá.
Nhớ biết mấy.
Thôi nào ta uống say.
Em yêu ta dành cho ta phong ba.
Ðời sẽ ban riêng em tình thướt tha.
Hoài Thương
Người Đi Qua Đời Tôi
Phạm Đình Chương
T rần Dạ Từ
Người đi qua đời tôi trong những chiều đông sầu.
Mưa mù lên mấy vai gió mù lê mấy trời
Người đi qua đời tôi, hồn lưng miền rét mướt,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên.
Bàn tay mềm khói sương, tiếng hát nào hơ nóng. Và ai qua đời tôi, chiều âm vang ngàn sóng.
Trên lối về nghĩa trang ...
Nghe những lời linh hồn, nghe những lời linh hồn,
Trong mộ phần đen tối đen.
Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao nguời,
mưa nào lên mấy vai, gió nào lên mấy trời.
Người đi qua đời tôi, đường xưa đầy lá úa,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên.
Em đi qua đời anh không nhớ gì sao em?
tvmt
Người Di Tản Buồn
Nam Lộc
Chiều nay có một người
Đôi mắt buồn nhìn xa xăm về quê hương rất xa
Chợt nghe tên VN ôi thiết tha
Và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nhòa
Bạn ơi đó là người di tản buồn
Ngày ra đi lặng câm trong đớn đau
Và đêm khuya về trong đôi mắt sâu
Đời như chôn vào con phố u sầu
Cho tôi xin lại một ngày
Ở nơi nơi thành phố cũ
Cho tôi xin lại một đời
một đời sống với quê hương
cho tôi đi lại đọan đường
hàng cây vương daì bóng mát
cho tôi an phận ngàn đời
bên bờ đê vắng làng tôi
Chiều nay có một người di tản buồn
gọi tên ai gởi theo cơn gío bay
tình yêu ơi còn đâu những ngất say
người yêu ơi giờ thương nhớ dâng đầy
này em có bao giờ em biết rằng
ở nơi đây mùa thu rất ngỡ ngàng
chiều rơi nhanh và đêm xuống rất mau
thời gian không còn những phút nhiệm màu
cho tôi xin lại nụ cười nở trên môi người yêu dấu
cho tôi yêu lại từ đầu khi vừa chớm biết thương đau
cho tôi xin lai cuộc tình từ lâu tôi hằng mơ ước
xin cho tôi gởi lòng này đến người yếu dấu ngày xưa
Chiều nay có một người di tản buồn
gọi anh em còn ai hay mất ai
còn bao nhiêu thằng xông pha chiến khu
và bao nhiêu nằm trong những lao tù
ở đây có những chiều mưa rất nhiều
nhiều hơn khi hành quân trong tháng mưa
buồn hơn đêm rừng thưa vang tiếng bom
ngày vui ơi giờ đâu nữa không còn
cho tôi xin lại ngon đồi ở nơi tôi dừng quân cũ
cho tôi xin lại bờ rừng nơi từng chiến đấu bên nhau
cho tôi xin một lần chào chào bao nhiêu người đã khuất
Xin cho tôi một mộ phần bên ngàn chiến hữu của tôi
TVMT
Người Đi Xa Mãi
Việt Anh
Người yêu ơi
sẽ đến lúc duyên tình ta
chia đôi đường lắm buồn vui
Dù hôm nay ôm em trong vòng tay
nhưng tình nào cũng nhạt phai
Bài ca ngày nào anh viết cho tình mình
giờ đây lòng anh xót xa
Người ơi
cuộc tình anh đã trao về người
là mãi mãi suốt đời ta
Người đi xa mãi trọn đời
chẳng đến bên tôi
Người đi xa mãi
sương sớm phai mờ dấu chân
Người như cơn gió
trọn đời tìm chốn xa xôi
Từ nay tôi sẽ quên hết đi
ngày tháng trôi
Này người yêu dấu
tình mình còn nhớ chăng em ?
Tình yêu nay đã
như lá rơi chiều thu lặng buồn
Nhẹ bàn chân
em quên anh đi về nơi
nơi chân trời lắm buồn vui
và từ đây trong con tim lạnh giá
anh mơ về bóng hình xưa
Ngày qua chỉ còn đêm với đêm lạnh lùng
và nhớ người không nhớ ta
Bài ca chợt dừng trên nét môi ngại ngùng
chờ mơ đến em về bên
Người Du Ca Chính Hiệu
Trịnh Công Sơn (Bài Viết)
T ô Thùy Yên
Trịnh Công Sơn là một người du ca. Thế nào là người du ca?
Người du ca là một nghệ sĩ đặc biệt đứng giữa âm nhạc và thi ca, đúng hơn, người du ca là một thi sĩ nhiều hơn là một nhạc sĩ.
Người du ca thường khi xut hiện và nổi bật trong những thời đại được coi là u ut nhiễu nhương, những thời đại mà tiếng nói con người bị ln Ÿt, tự do con người bị cưỡng chế, giŸ trị con người bị hạ thp, hạnh phúc con người bị tước đoạt và ước vọng con người bị bao vây.
Đó là một nghệ sĩ hơn tất cả các nghệ sĩ, thong dong như gió thoảng, thoát vượt ra ngoài mọi ước lệ thường tình của xã hội.
Ngao du từ làng thôn đến thị trấn, lang thang nơi cỏ hoa và trăng sao, len lỏi trong các tầng lớp quần chúng, trình diễn ly những sáng tác của mình.
ở những sân khu bất chợt, trong ngõ hẻm, ngoài phố chợ, nơi sân đình, giữa vòng vây của những đám đông được kết hợp liên lạc bằng những đau khổ chung và những ước vọng chung.
Với một nhạc khí mộc mạc, những âm thanh đạm bạc và những lời lẽ hồn nhiên, người du ca là người tình của đám đông thua thiệt, là nỗi lòng của quần chúng ut ức: một biến cố sát cận, một bt bằng bên đường đập mạnh vào tâm no người du ca và trở thành những tác phẩm, nhanh chóng và dễ dàng như nắng mưa đổi thay nơi miền nhiệt đới.
Người du ca là g bŸn rong âm nhạc cho những người tiêu thụ nghèo hèn nên ý tưởng trong du ca phải diễn đạt qua những ngôn từ dân gian với những hình ảnh nhan nhản hằng ngày, nhận ngay và hiểu ngay, nên âm nhạc trong du ca cũng phải là những phảng phất của những âm điệu dân ca, với những nhạc đồ giản dị mong manh, dễ hŸt và dễ nhớ.
Thành thử những tác phẩm du ca có thể là những tŸc phẩm yếu hơi, dễ di, sơ sài, những tác phẩm thành hình trong một thoảng cảm hứng nht thời, những tác phẩm như những ký tự ghi chép vội vàng trên một trang giy tình cờ, và thả bay ngay theo thời thế.
Quan niệm về người du ca tuy đ biến đổi rt nhiều qua mỗi thời đại, nhưng tựu trung, tinh thần du ca vẫn vậy.
Du ca vẫn là những thể hiện sống động vì là những thể hiện đầu tiên của tâm tình một quần chúng đông đảo trong một xã hội bi đát, tang thương.
Trong tinh thần này, Trịnh Công Sơn là một người du ca chính hiệu.
Tô Thùy Yên
họctrò
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |