(Lôi Phong mừng rỡ chụp lấy cờ, giữa tiếng cười ngấm ngầm của Lôi Định, định vụt chạy ra khỏi bệ đường, thì Hoàng hậu kịp vào ngăn lại).
Hoàng hậu : (Với Lôi Phong) Hãy dừng lại Lôi Phong công tử ! (Lôi Phong đứng lại, cúi đầu đợi lệnh. Hoàng hậu tiếp) Tâu bệ hạ, thiếp có đôi lời phân giải, xin lượng trên xét lại một phần…
XUÂN NỮ
Như lời ái nữ vừa phân
Trắng đen chưa tỏ, oán ân chưa tường
Nghĩ rằng hãy vén màn sương
Biết đâu chẳng sáng tấm gương bụi mờ
Lệnh trên thánh thượng xuống cờ
Chỉ e chưa tỏ bến bờ đục trong
Hoàng gia nay được trùng phùng
Cúi xin mở lượng bao dung cho người.
Vua : (Suy nghĩ một lát, với Lôi Phong) Cờ lệnh tiến ta thu hồi, thể theo lời Hoàng hậu. (Lôi Phong cúi đầu trao lại cờ lệnh tiễn) Nhưng ta ra lệnh bắt chúng về triều trung xét hỏi. Nếu quả tình đúng tội, ta không thể thứu dung. (Với Hoàng hậu) Hậu cùng ta trở lại hậu cung. (Với triều đình, Thừa tướng và Lôi Phong) Trẫm ủy quyền cho tướng công cứu xét. (Vua và Hoàng hậu đi vào, hai cha con Lôi Định như mèo cụp đuôi nhìn nhau).
Lôi Phong : (méo xệch mặt mày) Lửa đang đỏ bừng, bỗng có người dập tắt. Nghĩ đà tức thật. Chức phò mã của triều đình chưa chắc đã cầm tay. (Nhìn Lôi Định) Cha con mình biết tính liệu sao đây ?
Lôi Định : (Trợn mắt) Ta đau dễ bó tay, trước bọn dân đen cùng mạt. Chúng nó đã cố tình lấy lời ca tiếng hát, của dân quê hòng chiếm đoạt mối tình. Ta sẽ dùng quyền lực của triều đình, cắt đứt mối tình, vùi sâu tiếng hát. (An ủi con) Thua keo này, ta sẽ bày keo khác. Hãy yên lòng, chúng chẳng thoát được đâu.
- Màn hạ -
CẢNH VI
VỌNG CỐ NHÂN
(Lầu vọng nguyệt, chiều cuối thu.
Cảnh lầu vọng nguỵệt dành riêng cho công chúa Liễu Châu, vườn thượng uyển nên thơ và tráng lệ.
Những cây hoàng lan hoa vàng rực rỡ, nghiêng cành bên mái hiên tây.
Chiếc lồng chim họa mi treo trước cửa sổ. ).
MỞ MÀN
(Nhạc u buồn phảng phất cảnh chiều thu. Sau song cửa, Liễu Châu nhìn ra ngoài thẫn thờ như trông ngóng).
Liễu Châu : (Độc bạch) Từ dạo bên cầu tiễn biệt, đã hai mùa trăng rụng mái tây hiên. Lòng đầy vơi chồng chất mối ưu phiền, tình ngang trái chập chờn bên gối mộng. Đêm trăn chở cô phòng trăng chích bóng, ngày bâng khuâng xao động nắng trưa vàng. Trông mây chiều lại tưởng ánh tơ giăng, nghe chim hót tưởng lời thơ ai hoạ. Hồn vương vấn theo nương dâu mái rạ, lệ vắn dài thấm ướt má cô đơn.
VỌNG KIM LANG
Ôi ngổn ngang trăm mối bên lòng
Nơi cô phòng như sống giữa mênh mông
Cô đơn u buồn với bao nỗi chờ mong
Mây chiều lạnh lùng trôi về đâu tá ?
Cho ta gửi, gửi trọn nỗi nhớ thương
Tóc tơ chẳng vẹn, đành lỗi hẹn uyên ương
Giấc mơ không thành, bên gối mộng sầu vương
Chiều thu thoảng gió vi vu, tưởng nghe tiếng đàn sông Châu
Hỡi mây về nơi đâu, hãy mang theo niềm đau !
(Thẫn thờ từ từ bước vào phòng riêng).
Anh Đào : (Từ ngoài bước vào, đến bên lồng chim) Kìa, chim họa mi của ta ơi ! sao hôm nay không tung tăng nhảy nhót, không cất cao tiếng hót, như ngày nào còn tắm mát nước Châu Giang. Chim về đây nơi gác tía lầu son, sao im tiếng véo von giữa chiều thu nắng dậy ?
Hay nơi đây vẫn còn nhiều ngang trái, nên chim với người còn trải lắm xót xa. (Nhìn vào trong) Thương cho ai còn thấm gối lệ nhòa, xót bấy cảnh chim non buồn lạ tổ.
Thu vàng nhạt cho hoa thêm ủ rũ, để vọng nguyệt lầu thầm ủ bóng cô liêu…
XUÂN NỮ
Thu sang cho nhạt nắng chiều
Ai dem thu cảnh buồn gieo vào lòng ?
Một trời thu nhớ mênh mông
Cho ai vò võ bên song tháng ngày
Sầu đong càng lắc càng đầy
Lệ buồn tuôn chảy suối dài tương tư
Người buồn chim cũng ngẩn ngơ
Trách ai nỡ dứt đường tơ phím đàn !
(Từ ngoài, nữ tỳ Phương Nhi bừng chén thuốc vào).
Phương Nhi : Anh Đào em ! Hoàng hậu sẽ đến vấn án, vì công nương vẫn chưa được an ngọc thể. Em Anh Đào hãy giúp chị, mời công nương cạn chén thuốc linh đan. Chứ công nương người một mực từ nan, không chịu dùng thuốc thang, chị đã hết lời khuyên giải.
Chị vẫn biết công nương vẫn đau nỗi đau ngang trái, vì nghĩa ân chưa trọn đáp đền. Với lại, lời công nương tiến cử Tuấn Sinh, e cũng bị phụ hoàng từ khước, nên càng khiến cho ai chẳng được toại nguyền.
Anh Đào : Phương Nhi chị ơi !Em cũng vì nghĩa chị tình em, đã đôi lần nhỏ to phân giải. Nhưng cuộc tình ngang trái, biết làm sao vơi giải nỗi ưu phiền.
(Từ trong phòng Liễu Châu thẫn thờ bước ra).
Liễu Châu : Kìa Anh Đào và Phương Nhi ! Trăng đã xế qua rèm, sao hai em chưa vào đi nghỉ ? (Nói lảng) Bên tai vẳng não nùng tiếng dế, sao không còn nghe tiếng hót họa mi ? Đừng bỏ chị mà đi. Ôi, còn có buồn nào hơn cái buồn cô quạnh.
Anh Đào : (Thông cảm, thương hại) Hiền tỷ ơi ! Chiều còn ở trước hiên thềm vắng, nắng còn vương trăng lạnh chưa về. Anh Đào em dường cũng thầm nghe, tiếng dế nỉ non trong lòng hiền tỷ.
Nỗi sầu vương lòng chị, niềm nhớ giục lòng em. Để chiều thu hờ hững gió qua thềm, lầu vọng nguyệt bên rèm trăng xế lạnh. Hiền tỷ ơi ! Mối sầu còn đeo đẳng, chỉ càng thêm gầy võ dung nhan. Nơi phòng khuê, xin hiền tỷ hãy tịnh dưỡng tâm thần, cho thắm lại cánh hoa xuân phai sắc.
Phương Mai : (Bưng chén thuốc) Trình công nương ! Em đã sắc xong linh dược, đây vị thuốc an thần. Xin công nương hãy bình tâm, vì ngọc thể mà vui cạn chén. Mẫu hậu người sắp đến, để từng buổi vấn an, người sẽ được vui lòng, khi biết công nương đã cạn xong linh dược.
Liễu Châu : (Với Phương Nhi) Phương Nhi em, ta có đau ốm gì đâu mà uống thuốc. (Cười chua xót) Có thuốc nào chữa được bệnh này đâu ? Trác Văn Quân buồn nhớ khúc Phượng cầu, để lạnh lẽo bên lầu vọng nguyệt.
DÂNG TƯỚNG QUÂN
Sầu cô đơn nỗi buồn da diết
Lòng vấn vương xanh biếc dâu ngàn
Ngoài trời chưa giục thu sang
Trong tim lả tra lá vàng, lá vàng đã rơi
Tình dang dở nên lời chua xót
Lệ tương tư (mà) lệ tương tư thấm ướt gối chờ
Đã tan rồi một giấc mơ
Vì ta lỗi hẹn, lời thơ chẳng tròn.
Phương Nhi : (Bưng chén thuốc, với Liễu Châu) Trình công nương ! Chỉ càng thêm héo hon, khi niềm đau chưa dứt. Xin giữ gìn mình ngọc, hãy an tâm mà cạn chén thuốc này.
HỒ QUẢNG
GÌn vàng giữ ngọc cho hay
Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời
Nỗi buồn rồi cũng dần vơi
Sẽ tươi thắm lại cuộc đời từ đây
Chân trời sẽ vén áng mây
Ánh dương sẽ ló một ngày không xa
Còn đau vì nỗi phôi pha
Chỉ càng khô héo cánh hoa hải đường
(Đưa chén thuốc cho Liễu Châu).
Liễu Châu : (Ngập ngừng nâng chén thuốc)
XÀNG XÊ
Thuốc nào vơi nỗi đau thương
Thuốc nào tan nỗi vấn vương bên lòng
Hỏi ai có thấu cho không ?
Tay nâng lên chén thuốc nồng vì ai
Đời ta trăm đắng ngàn cay
Sầu đong càng lắc càng đầy mà thôi.
(Rắc chén thuốc xuống đất, để mình rơi xuống ghế, từ ngoài một nữ tỳ bước vào).
Nữ tỳ : (Với Liễu Châu) Trình công nương ! Mẫu hậu đã đến nơi, xin mời công nương ra nghênh tiếp. (Đi ra ngay).
(Anh Đào vội ra trước thềm cúi đầu nghênh đón, Hoàng hậu bước vào).
Liễu Châu : (Cúi đầu) Xin chúc mẹ vạn an vạn phúc !
Hoàng hậu : (Rạng rỡ) Mẹ vuui mừng chi xiết, thấy con đã thắm lại dung nhan. Ôi vô cùng công hiệu thứ linh đan, thuốc của danh y triều nội.
Phương Nhi : (Với Hoàng hậu) Tâu Hoàng hậu ! Những chén thuốc linh đan, công nương đều từ chối. Chưa một giọt nào vào đến tận ruột gan.
Hoàng hậu : (Với Phương Nhi) Nhưng sao diện mạo công nương đã trở lại rỡ ràng ?
Phương Nhi : Tâu Hoàng hậu ! Chính tiếng hát dân gian mới quả là thần dược. Người của công nương dáng suy nhược, tiếng hát về như liều thuốc hồi sinh.
Liễu Châu : (Với Hoàng hậu) Mẹ ơi ! Như bừng sáng bình minh. Mỗi lần nghe tiếng hát. Như những lần gió mát giữa những buổi trưa hè. Ôi tiếng hát của đồng quê, phải được về trong triều nội.
Hoàng hậu : (Vuốt ve con) Mẹ đã thấy rồi, tiếng hát đẩy lùi tăm tối, tiếng hát của ruộng đồng đã thắm lại cảnh trời mây. (Sực nhớ) Liễu Châu con ơi, chàng thư sinh nọ đã về triều nhậm chức. Vậy là việc nghĩa ân hoàng triều đã đền đáp, vì thương con mà bất chấp cả luật pháp của triều đình.
Liễu Châu : (Xúc động sà vào lòng mẹ) Mẹ ơi ! Trọn nghĩa trọn ân, nhưng tình kia chưa trọn. Lời nguyện ước sẽ thành lỗi hẹn, nếu duyên con chẳng được vuông tròn.
Hoàng hậu : (Ôn tồn) Con ơi ! Có thể nào chiều được ý con, khi thánh thượng đã hứa lời với Lôi Phong công tử. Vả chăng, nếu không sánh tày ngôi thứ, thì chàng rể của triều đình ít ra cũng là con nhà khanh tướng mới nên hộ đối môn đăng. Thư sinh kia dẫu có tài năng, cũng chỉ là thường dân, con nhà xướng ca vô loại. Niềm đáp nghĩa niềm kia đã toại, nỗi duyên tình nỗi ấy khó xuôi.
CỔ BẢN
Vì đây là cả cuộc đời
Của nàng công chúa khác người thường dân
Sao cho duyên đẹp tấn tần
Còn cho hộ đối môn đăng mới là
Với công tử vốn nhà khanh tướng
Mới nên câu phu xướng phụ tùy
Đúng điều lễ giáo lễ nghi
Rạng danh ngọc diệp kim chi nếp nhà
Đã vui hoàng tộc hoàng gia
Lại còn đẹp dạ vua cha trong lúc này.
Liễu Châu : (Hát tiếp) XÀNG XÊ
Nghe sao ngậm đắng nuốt cay
Những lời giáo huấn tràn đầy yêu thương
Tuân theo triều giáo kỉ cương
Chỉ là ân hận đau thương cuộc đời
Đau lòng con lắm mẹ ơi
Vì đâu con phải phụ lời sắt son ?
Hoàng hậu : (An ủi con gái) Mẹ đã hiểu thấu lòng con, nhưng cũng phải giữ tròn phép nước. Khuyên con hãy giữ gìn mình ngọc, cho phụ hoàng người được yên tâm, mà mẹ cũng được vui lòng. Thôi, mẹ trở lại nội cung, chúc con mau bình phục.
(Phương Nhi tiến Hoàng hậu ra hành lang. Liễu Châu trong niềm vui sẽ được gặp Tuấn Sinh, vẫn không khỏi đau buồn vì mối tình miễn cưỡng. Bỗng chim họa mi trong lồng cất lên tiếng hót).
Phương Nhi : (Reo lên) Công nương ơi ! Chim họa mi qua một thời im tiếng, đã cất lên tiếng hót véo von. Quả là một điềm lành, công nương sẽ được toại nguyện, không còn héo hon trong nỗi buồn xa cách. (Từ ngoài lại vọng vào tiếng hát) Kìa, nơi cung thiềm đã vọng về tiếng hát, nghe trong lành khúc nhạc đồng quê (Họ láng nghe khúc hát dân ca vọng vào.
Ta đón chào mùa xuân đang đến
Ngày đông tàn rồi, vang tiếng hát chim ca
Đã qua rồi gió táp mưa sa
Để thắm mãi ngàn hoa khoe sắc
Tiếng hát bỗng ngừng bặt).
Liễu Châu : (Ngơ ngác) Lời ca đang dìu dặt, sao bỗng nhiên im bặt nửa chừng?
Anh Đào : (Từ ngoài chạy vào báo) Trình công nương ! Thừa tướng buộc phải ngừng hát những lời ca của thôn trang, đồng ruộng. Lệnh của thánh hoàng ban xuống.
Liễu Châu : (Sa sầm nét mặt, lặp lại trong uất ức) Lệnh của thánh hoàng ban xuống !? Lệnh của thánh hoàng nhưng chính là âm mưu của Thừa tướng ! (Choàng áo triều vào) Không ! Tiếng hát dân gian không thể dập vùi ! 9Chạy ra ngoài tiến về triều nội).
- Màn hạ -
HỒi BA
CẢNH VII
GIĂNG BẪY
(Sảnh đường của Thừa tướng Lôi Định. Trong vẻ uy nghi của sảnh đường toát lên sự đen tối của mưu đồ gian ác đầy tội lỗi.
Buổi gặp gỡ Tuấn Sinh).
MỞ MÀN
(Hai gia nhân đang trao đổi chuyện trò trong khi sửa soạn tu thất của Thừa tướng).
Gia nhân 1 : Cậu ơi ! Rõ ràng Lôi tướng công có con mắt tinh đời, biết trọng dụng nhân tài, biết chiêu hiền đãi sĩ. Thấy được đức tài của chàng thư sinh ấy, nên đã tâu lên vua xin giữ lại trong triều. Chàng hàn sĩ kia đã như gió như diều, thôi thì tha hồ mà bay bổng. (Gật đầu lia lịa) Quả Lôi tướng công có tấm lòng mở rộng.
Gia nhân 2 : (Bĩu môi lặp lại) Tấm lòng mở rộng ! Trọng dụng nhân tài ! (Nhấn mạnh) Trọng dụng nhân tài hay nhổ một cây gai trước mắt ? Đã là hung thần thì khó lòng thành bồ tát, mà nếu cố làm ra bồ tát, thì trước sau cũng loài cán dao, cán mác giấu sau lưng.
Gia nhân 1 : Cậu nói sao khó hiểu quá chừng ! Ai bồ tát, ai hung thần, quả mình chưa thấu tõ ?
Gia nhân 2 : Rồi cậu sẽ thấy điều đó, qua buổi gặp gỡ này. (Vẻ trang trọng) Chớ để lọt ra ngoài, có khi không còn cái gì đội nón.
(Vừa lúc ấy Thừa tướng Lôi Định bước ra).
Lôi Định : (Với gia nhân) Cho mời công tử Lôi Phong, ta có đôi điều truyền bảo. (Hai gia nhân luui vào, Lôi Phong bước ra).
Lôi Phong : Được lệnh phụ thân truyền gọi, Lôi Phong con xin kíp đến ứng hầu.
Lôi Định : (Ngước mắt lên cười) Lôi Phong con đã vào ! Ê hê ! Xin đón chào Lôi Phong phò mã ! (Vuốt ve con) Lôi Phong con ơi !Hạnh phúc của con từ nay sẽ không còn ai tranh giành được cả. Tương lai của con đâu phải là một giấc chiêm bao.
LÍA PHẤU
Con sẽ cùng với công chúa Liễu Châu
Hưởng cảnh sang giàu, chung câu hạnh phúc
Chức phò mã, quyền cao bậc nhất
Sẽ thuộc về con, ai giật được nào
Võng lọng xênh xang, áo mão xiêm bào
Ai sánh được nào với công tử Lôi Phong
Loan phụng phỉ nguyền đẹp mối ái ân
Nơi vọng nguyệt lầu là tổ âm trăm năm.
Lôi Phong : (Hát tiếp) Nhưng sao con vẫn chưa an trong lòng
Tình địch của con nay vẫn đang còn ?
(Nói) Nghe nói nó được ở lại triều trung, sẽ chờ ngày phong chức. Tiếng hát đồng quê sẽ vượt qua hàng rào ngăn cách, sẽ bắc cầu cho chúng nó gặp nhau. Cha ơi ! Con sợ rằng… sẽ mất đứt Liễu Châu (mếu máo).
Lôi Định : (Nham hiểm) Chính là cha đã giăng bẫy cho hổ vào, ai dại gì đẻ cho hùm kia sẩy lưới. Cha đã cho đòi nó tới, con chờ xem cha sắp một thế cờ. (Lính vào báo).
LÍnh : Dạ, có thư sinh đang chờ, được lệnh vào bái kiến.
Lôi Định : Ta cho vào hầu chuyện. (Với con trai) Con lui gót vào trong. (Lính ra, Lôi Phong vào trong).
Tuấn Sinh : (Bước vào) Tiểu sinh xin được vào bái yết tướng công, cảm tạ tấm lòng tướng công đoái tưởng.
Lôi Định : (Mời) Tráng sĩ ngồi. (Xum xoe) Ta đã tâu lên thánh thượng về công cán của tráng sĩ đưa công nương về ẩn náu trong gia đình, cứu công chúa thoát khỏi vòng hoạn nạn. Tài đức nọ quả là chói rạng, ngọc dưới bùn vẫn toả sáng ánh hào quang.
CỔ BẢN
Văn kia võ nọ song toàn
Hỏi ai tìm được trong dân gian bao người
Đường cung kiếm mấy ai sánh kịp
Nền thi ca lỗi lạc khó tày
Mắt ta thấy được trong ai
Đức kia bể rộng, tài này lừng danh
Cho nên chọn mặt gửi vàng
Đã tâu lên với thánh hoàng xét công
Giữ chàng ở lại triều trung
Thưởng cho công nọ, vua phong chức quyền
Hãy nen trải dạ đáp đền
Mới mong khỏi phụ ơn trên gội nhuần.
Về với triều trung có chức, có quyền, cao sang biết mấy, nhưng phải từ bỏ cái nghề xướng ca vô loại, tiếng hát của dân hèn sẽ phương hại đến công danh.
Tuấn Sinh : ((Ôn tồn) Trình tướng công, tiểu sinh xin được phép trần tình, để tướng công người được rõ.
Sức mọn tài hèn, kém đường văn võ, dám mơ đâu chức trọng quyền cao. Lam lũ tháng năm bên đồng lúa nương dâu, lấy tiếng hát lời ca làm nguồn vui cuộc sống. Bên lão mẫu tuổi già đà xế bóng, đạo thần hôn sớm tối phụng thờ.
XUÂN NỮ
Tiểu sinh chỉ một ước mơ
Trở về quê cũ phụng thờ mẫu thân
Đời quen với nghiệp nông tang
Dám đâu mơ cảnh cao sang nơi triều đình
Không vì hai chữ lợi danh
Mà đi cạn nghĩa cạn tình quê hương
Đã say với men hương dâu lúa
Đã quyện vào điệu múa lời ca
Há đâu vì mộng vinh hoa
Mà đi vùi dập nghiệp nhà xưa nay
Lời quê thô thiển trình bày
Mong sao lượng cả xét soi cho tiểu sinh nhờ.
Lôi Định : (Không giấu nổi mừng rỡ, nhưng vẫn ngần ngừ) Ờ… Ờ… Để toại nguyện ước mơ, ta sẽ tâu lên thánh thượng, hãy tạm lui về tư thất, chờ lệnh ta ban xuống nay mai. (Lập lờ) Nhưng với điều cầu xin của tráng sĩ lúc này, ta e… có khi nhẹ trung mà nặng hiếu.
Tuấn Sinh : Xin mong nhờ lời tướng công trình tấu. (Cúi chào) Xin chúc tướng công vạn phúc vạn an. (Bước ra về. Lôi Định bước theo ra, quay vào cười đắc chí với mưu độc của mình, thì đã thấy Lôi Phong đứng sẵn chờ đợi).
Lôi Định : (Với con trai) Nó đang đi vào chỗ chết, đúng vào chỗ bẫy đang cài. Không tử tội cũng lưu đày, vì không tuân lời triều đình tiến cử. ta sẽ tâu lên thánh thượng xét xử. (Nham hiểm) Dở hay cũng do ba tấc lưỡi này tráo trở uốn quanh. (Cười) Thế là từ nay nó sẽ không còn vướng ở bên chân.
Lôi Phong : (Còn chua tin) Cha ơi ! Phải chặt đứt cái mầm, mới không còn hậu họa.
Lôi Định : (An ủi) Con cứ yên tâm ! Đã sẵn sàng tất cả, cho gọi lũ gia nhân. (Lôi Phong lui, hai gia nhân ra. Lôi Định lấy thanh gươm treo ơ bình phong đưa ra cho hai gia nhân). Thanh gươm này hôm nay ta giao cho các ngươi dùng đến, trên đường đi áp giải một tội nhân, một thư sinh dám chống lại lệnh của triều đình.
Gia nhân 1 : Trình tướng công, gia nhân chúng tôi xin tuân lệnh thừa hành, quyết không để tù nhân trốn thoát.
Lôi Định : Tên tội phạm sẽ bị lưu đày đi nơi khác.
Gia nhân 2 : Dạ, chúng tôi xin áp giải đến tận nơi.
Lôi Định : Không, nhưng thanh gươm này phải được uống máu người.
Gia nhân 1 : Dạ, chúng tôi xin tuân lời, quyết vung kiếm trừ những ai dám xông ra giải thoát.
Lôi Định : (Lắc đầu) Không ! Áp giải từ nhân đến tận nơi, đâu phải là điều ta phó thác, mà…
LÍA MO XẢO
Kiếm này đây phải uống đầy máu nó
Máu đào ai, bay có biết hay không ?
Kiếm nhuộm hồng máu của tù nhân
Cái tên hàn sĩ, con phường xướng ca
Dám tranh giành công chúa với con ta
Tội này phải chết, quyết không tha, chẳng dung tha được nào.
(Nói) Ta sẽ trọng thưởng công lao đến khi nào liều sự. (Dọa dẫm) Trái lại, việc kia mà bại lộ, bọn bay cũng khó được an toàn. (Đưa thành kiếm cho hai gia nhân, ra lệnh) Lưới kiếm phải nhuộm đỏ máu tù nhân, khhi đem về đây lai nộp. (Bỏ đi vào nhanh, hai gia nhân cúi đầu nhận thanh kiếm trong tình thế bị áp bức).
Gia nhân 2 : (Ngó theo, cảnh giác nói với gia nhân 1) Ai thần hung và ai bồ tát, thiện ác hai đường, biết tình liệu làm sao ?
Gia nhân 1 : (Nhìn vào trong cảnh giác nói nhỏ) Chết chóc đâu phải gươm dáo gây ra, mà chính là do bàn tay của người cầm nó. (Nói vẻ quan trọng) Cậu chớ nên lo sợ, với người ngay ta có cách rồi.
(Họ nhìn nhau hiểu thầm ý nghĩ).
- Màn hạ -
CẢNH VIII
TRĂNG LẠNH MÁI TÂY HIÊN
(Góc vườn thượng uyển dưới đêm trăng. Mái tây hiên của lầu vọng nguyệt ló ra ở một góc sân khấu về phía sau. Trên lầu, rèm châu đã buông xuống từ bao giờ.
Trăng soi lạnh lẽo trên những khóm hoa).
MỞ MÀN
(Nhạc tẻ lạnh u buồn. Tuấn Sinh thơ thẩn lại qua trong vườn, chốc chốc lại ngước lên nhìn mái tây hiên cửa đóng then cài).
Tuấn Sinh : (Độc bạch) Mới đến được bên lầu vọng nguyệt, mảnh trăng khuya vừa khuyết nửa vành. Kể từ ngày xa túp lều tranh, về triều nội đã mùa trăng tròn trăng khuyết.
Liễu Châu nàng ơi ! Tron ggang tấc mà dường như ngàn trùng quan san cách biệt, biết ngày nào mới được gặp mặt cố nhân.
Đâu phải là núi cách sông ngăn, mà phải chịu nỗi đau Ngưu Lang, Chức Nữ.
Ngày mai đay ta lại trở về nơi quê cũ, vui tháng ngày nơi mái cỏ lều tranh. Quyết không vì cái bả lợi danh, mà nỡ phụ ân tình quê mẹ.
Dẫu cuộc đời có trải qua trăm nghìn dâu bể, nhưng tiếng hát ruộng đồng quyết không thể vùi sâu. Mong gặp nàng ta tỏ hết nỗi thương đau. (Nhìn lên lầu) Nhưng vọng nguyệt lầu đã buông xuống bức rèm châu, để cho vườn thượng uyển lạnh lùng hoa dưới nguyệt.
CUNG OÁN
Trong tấc gang sao cách trở muôn trùng (2 lần)
Khiến xui nên cảnh đau lòng
Tháng năm vò võ đôi đường chờ mong
Tương tư lệ chảy đôi dòng
Xót cảnh ngọn nguồn suối sông
Liễu nương ơi ! Ơi hỡi nàng!
Có thấu chăng tấm lòng ta trông đợi
Mong gặp nàng để thỏa nỗi chờ mong.
(Lại nói) Đã dứt nẻo chim xanh, đã cạn dòng lá thắm. Lầu vọng nguyệt u buồn cây rủ bóng, mái tây hiên lay động ánh trăng tà.
Đi quanh tường nào thấy dấu hài hoa, e người ngọc đã về sau cung thắm.
Cành trâm nọ ngày xưa nàng gửi gắm, vẫn còn đây hương thoảng tóc tơ huyền. Có lẽ nào bản tình ca nàng để lãng quên, về cung cấm lời nguyền xưa đã lạnh. (Rút ống tiêu ra).
Thử thổi lại tiếng tơ ngày nào bên vườn hạnh, cho khuây sầu đêm hiu quạnh nhớ cố nhân.
(Rút ống tiêu lên thổi. Từ trên lầu vọng nguyệt, bức rèm châu từ từ cuốn lên, và từ trên lầu có tiếng hát hòa theo điệu nhạc).
ĐẤT HỒ LÒNG HÁN
Bao năm tháng mỏi mòn trông đợi
Sầu tơ vương mang nỗi khổ buồn
Lệ tuôn thầm gạt lệ tuôn
Nỗi đau dằng dặc trăm đường, trăm đường ngổn ngang
Nguyền giữ trọn tấm lòng sắt đá
Dẫu mai sau, dẫu mai sau có hóa đá trông chờ
Tương tư còn gặp trong mơ
Cho ai dệt tiếp lời thơ năm nào
Trúc tơ ai thổi niềm chung thủy
Ta nguyện hoà theo hát trọn câu
Xanh xanh thắm biếc ngàn dâu
Ước mơ nối lại nhụp cầu Trúc thôn.
(Bóng cửa lầu từ từ mở ra. Anh Đào và Liễu Châu công chúa bước ra trước hiên, nhìn xuống).
Anh Đào : (Phát hiện qua ánh trăng) Hiền tỷ ơi ! Đúng là hiền huynh của em rồi. (Để tai lắng nghe) Ôi xao xuyến bồi hồi, tiếng trúc tơ diệu kỳ. (Đưa tay chỉ xuống lầu) Hiền tỷ thấy không, dưới gốc anh đào, bên hàng lệ liễu, chàng đang ngồi thổi điệp khúc tình ca.
Поделитесь с Вашими друзьями: |